[Xuyên Không Trọng Sinh TN70] Vợ Chồng Đối Chiếu Thập Niên Bảy Mươi Không Nhịn Nữa - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-12-01 04:32:53
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Xuân Đào ngửi thấy mùi tanh của cá bay đến chút khó chịu, đẩy miếng cá khô nhỏ đưa tới: " ăn."

Từ nhỏ cô thích ăn cá lắm, cảm thấy mùi tanh bùn rửa sạch . Ở quê, cá kiếm dễ hơn nhiều so với thịt heo, vịt, gà, nó cũng là món mặn hiếm hoi mâm cơm.

Văn Dã c.ắ.n một miếng, xác định mùi vị tệ, "Ngon lắm, giòn tan thơm lừng. Vợ nếm thử một miếng ."

Trần Xuân Đào: "Đã bảo ăn , bỏ . thích mùi tanh của cá."

Văn Dã nhớ hình như đây cô từng thích ăn cá, miếng cá giòn trong miệng đột nhiên mất hương vị, "Thôi , cất ." Vợ ăn, ăn cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Thông Thông lãng quên giơ cao bàn tay nhỏ bé, đôi mắt to tròn chớp chớp, giống như một chú mèo tham ăn mùi cá hấp dẫn, "Chú út ơi, cháu ăn."

Văn Dã nhếch cằm ưu việt, một cách tinh quái: "Muốn ăn thì dùng bí mật đổi ."

Chương 02

Cái đồ ranh con, chơi trò tâm cơ với , kiếp nhé.

Thông Thông bĩu môi, tủi nhéo ngón tay: "Thế, thế cháu ăn nữa." Giọng non nớt đầy vẻ đáng thương.

Trần Xuân Đào thể chịu nổi cái lớn đầu còn so đo với trẻ con, đưa tay lấy một miếng cá chiên ít xương, "Thông Thông ăn , chú út cháu trêu cháu thôi, đừng chấp nhặt với ."

Đồng thời, cô dùng ánh mắt cảnh cáo đàn ông: Anh mà dám dọa nó nữa xem.

Nếu nó thì cô dỗ đấy.

Bảo Thông Thông quen mặt khác mà , bé tí ai mới là chủ thực sự trong nhà. Nó thèm cái chú út đáng ghét lấy một cái, cầm miếng cá chiên thơm phức, "Cháu cảm ơn dì út. Dì út cho cháu xuống ạ, cháu nặng lắm, bế lâu tay dì sẽ mỏi đấy."

Trần Xuân Đào cũng thấy cánh tay mỏi , đặt nó xuống đất, "Ăn cẩn thận nhé, xương cá đấy. Thông Thông ăn sáng ?"

Thông Thông ngoan ngoãn c.ắ.n từng miếng nhỏ: "Ăn ạ, gọi cháu dậy ăn."

Trần Xuân Đào xoa đầu nó, với Văn Dã đang nấu mì: "Món cá chiên từ tối qua, là đợi về thì cùng ăn. Anh ăn thì cứ ăn, đừng ăn hết là ." Mặc dù bà Diêu Tú Niên thế, nhưng bữa tối hôm qua cũng chẳng tệ chút nào, hầm một nồi lớn canh sườn heo hầm rong biển.

Cô và Thông Thông mỗi gặm nửa cái xương ống, cả hai đều nhai ngấu nghiến miệng đầy dầu mỡ.

Văn Dã: "Được."

Hơn chín giờ mới dậy ăn sáng, chắc chỉ hai thôi.

Ăn sáng xong, Trần Xuân Đào dẫn Thông Thông ngoài, cô định mua hai bộ quần áo mặc mùa xuân. Ban đầu Văn Dã cùng, nhưng khỏi khu tập thể xa thì tìm đến, việc gấp cần giải quyết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/xuyen-khong-trong-sinh-tn70-vo-chong-doi-chieu-thap-nien-bay-muoi-khong-nhin-nua/chuong-3.html.]

may quần áo, cũng thích những bộ đồ may sẵn đắt trong cửa hàng. Mấy năm nay đều là Trần mua vải may quần áo cho cô.

Trần Xuân Đào từ nhỏ yêu cái , cách để hơn. Mới hơn mười tuổi, cô dựa trí tưởng tượng để vẽ những kiểu quần áo trông dáng sổ. Mỗi nhà mua vải, cô bám lấy Trần theo mẫu cô vẽ.

Hoàn cảnh gia đình nhà họ Trần bình thường, bố Trần đều là những thương con, con gái thừa hưởng những ưu điểm của cả hai . Da dẻ trắng nõn, vóc dáng duyên dáng, n.g.ự.c đầy đặn, eo thon thả quá mức. Khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay chút tì vết, đôi mắt trong veo xinh khi rạng rỡ như đóa hoa bung nở giữa núi rừng.

Ngay cả khi mặc quần áo bạc màu, cũng khó che giấu vẻ nổi bật của cô.

Hai thấy con gái ngày càng xinh lôi cuốn, chỉ hận thể cho con điều kiện sống hơn, nhưng sợ vẻ ngoài quá nổi bật sẽ mang đến tai họa cho con gái.

Khi nhà họ Văn đến cầu hôn một cách rầm rộ, bố Trần suýt nữa dám đồng ý. Điều kiện nhà họ Văn quá , họ sợ con gái chịu thiệt thòi ở thành phố, mà cha thì thể lên tiếng bênh vực con .

Sở dĩ đồng ý, một mặt là vì con gái tự nguyện, mặt khác cũng nghĩ rằng nhà họ Văn khả năng bảo vệ con gái , ít nhất sẽ ai dám dễ dàng đắc tội với nhà họ Văn. Không gì khác, thằng Văn Dã trông vẻ thật lòng đối xử với con gái họ.

Trần Xuân Đào đến cửa hàng bách hóa, định xem kiểu quần áo nào mắt , nhưng dạo một vòng, chẳng bộ nào lọt mắt cô. Hoặc là màu sắc quá quá tối tăm, hoặc là kiểu dáng thời cũ kỹ.

Cuối cùng cô mua cho bố Trần và em trai mỗi một bộ quần áo, dù họ cũng kén chọn về quần áo. Cô còn mua một loại vải màu sắc tươi sáng hơn cho , định bụng về sẽ nhờ may cho vài bộ.

Thực thiếu quần áo mặc, Văn Dã lấy cho cô nhiều quần áo cách đây một thời gian, kiểu dáng hơn ở huyện nhiều.

phụ nữ thì bao giờ thấy quần áo là đủ.

"Thông Thông, cháu thứ gì , dì mua cho."

Thông Thông bẻ ngón tay suy nghĩ, hơn mười giây lắc đầu: "Dì út ơi, cháu cả."

Trần Xuân Đào vốn định mua cho nó ít quà vặt, nhưng sợ nó còn nhỏ quá ăn , nghĩ nghĩ thì thôi. Cô nghĩ nhiều, dắt Thông Thông về phía cửa , vặn chạm mặt nam nữ chính trong tiểu thuyết.

Chỉ thấy Trần Oánh và Chương Trạch Lãng bước , mặt nở nụ hạnh phúc rạng rỡ, biểu lộ cảm xúc gì, nhưng ánh mắt luôn dõi theo phía .

Trần Xuân Đào nghĩ đến cốt truyện tiểu thuyết rác rưởi nên tâm trạng , tại Trần Oánh là nữ chính, còn cô chỉ là một nhân vật phụ bỏ qua qua loa. Cô cũng chẳng sắc mặt gì khi Trần Oánh, mũi chân định coi như thấy cô .

Nào ngờ Trần Oánh mắt tinh, mở miệng gọi cô: "Xuân Đào em gái."

Giọng lớn nhỏ, cách chắc chắn là thấy . Trừ khi điếc.

Trần Xuân Đào vốn kiêu ngạo, chịu thua mặt Trần Oánh, cô nhướng mày, mỉm đáp : "Trùng hợp quá, là chị Trần Oánh. Chị đến đây gì?"

Cô nhỏ hơn Trần Oánh một tháng, gọi chị là điều thể. Từ đến nay cô vẫn gọi thẳng tên, chẳng quan tâm Trần Oánh gọi cô là gì.

Câu hề khách sáo, thậm chí còn mang chút tính công kích. Thế mà Trần Oánh là một ngốc nghếch, ý tứ sâu xa. Chỉ nam chính , Trần Xuân Đào bằng ánh mắt mấy thiện cảm.

Trần Xuân Đào hề sợ hãi, mỉm càng rạng rỡ hơn đáp trả .

Loading...