Xuyên Qua Ta Là Cô Gái Nhà Nghèo - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-08-11 18:00:44
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqR9NJrmQ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong sọt vài mẩu vải vụn, trời cũng ngả về chiều.
Trương Tiểu Đệ còn nhỏ tuổi, mặt chị cả vẫn còn chút nũng nịu. Lúc , thằng bé kéo tay Trương Tiểu Oản, sụt sịt : “Đại tỷ, đói…”
Đôi mắt Trương Tiểu Oản càng ủ dột. Trước khi , nàng cũng lường chuyện . Nhà chẳng gì mang theo lót , còn cái hũ nấm thì nặng, đường xa, nàng mà xách nổi. Huống chi, khi hai em mỏi chân, nàng còn phiên cõng, sức mà lo chuyện khác, đành để các em chịu đói .
Nàng cắn răng dắt hai đứa em loanh quanh thị trấn, thấy chỗ nào đống rác thì ghé xem nhặt gì .
Trấn Cam Thiện cũng nơi giàu gì, chỉ khá hơn cái nơi cơm mà ăn là thôn Ngô Đồng một chút thôi. Vậy nên, những thứ thể dùng chẳng nhiều nhặn gì. Đồ vứt tức là hỏng, còn giá trị gì nữa. Ngay cả những mẩu vải vụn bẩn nhàu cũng khó mà tìm thấy.
Trên mặt hai đứa em lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng Trương Tiểu Oản như thấy, vẫn dừng, dò xét khắp nơi, mong tìm thứ gì nữa .
Đến khi qua một cây cầu hình vòm, ngang qua một bà cụ đang nhóm bếp, nàng nhịn mà dừng bước.
Đây là một quán bánh bao và hoành thánh. Lúc , bàn bày bừa bộn vài cái bát ăn xong mà dọn. Bà cụ đang nhóm bếp trông vẻ ốm yếu. Bà cố nhóm mãi mà củi cháy, còn ho khan ngừng. Trương Tiểu Oản tiếng ho thì đoán bà ốm.
Hẳn là bà phong hàn nên mới ho mãi dứt.
Trương Tiểu Oản cắn răng, dắt hai em sang một bên, nhét cái sọt lòng Trương Tiểu Bảo, dặn dò: “Em với Tiểu Đệ đây, nhúc nhích, cũng hết.”
Nói nàng đặt tay Trương Tiểu Đệ tay Trương Tiểu Bảo, đến quán nhỏ. Nàng nhanh nhẹn dọn bàn ghế, thu dọn bát đĩa. Xong xuôi, khi bà cụ định mở miệng gì đó, Trương Tiểu Oản quỳ xuống bên cạnh bà. Nàng cúi gạt bớt tro than , thổi vài đống củi đang nghi ngút khói, chỉ chốc lát ngọn lửa bùng lên.
“Này con bé, ngươi gì ?” Bà cụ giật , ngạc nhiên Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản gì.
Trước ở quê, nàng thấy một đứa trẻ mồ côi giúp bà nàng việc. Thằng bé cha cứ đến nhà bà, giúp bà hết việc đến việc khác, dù ngăn cản cũng cho xong mới thôi. Làm xong cũng lời nào, bà thấy thì cũng cho nó chút cơm ăn.
Trương Tiểu Oản cách , nhưng nếu thì dắt hai em là xong.
Còn nếu thành công, chị em nàng sẽ cái bỏ bụng. Dù cũng gì đó mới sống chứ.
Sau khi nhóm bếp xong, thêm hai cành củi nữa, thấy lửa cháy, Trương Tiểu Oản mặc kệ ánh mắt như thấy quỷ của bà cụ. Nàng lấy một củ gừng, rửa sạch thái nhỏ. Lúc bà cụ lo lắng lên đến bên cạnh, nàng mới : “Ngài nấu gừng mà uống, thế sẽ đỡ hơn đấy.”
Bà cụ ngỡ ngàng hành động bạo dạn và nhanh nhẹn của nàng, gì cho . Thấy nàng , bà mới vỗ ngực, thở một dài.
“Cái cho bệnh của ngài, mau thử xem.” Trương Tiểu Oản nhíu chặt mày. Một gần 30 tuổi như nàng chuyện thật hợp chút nào, nhưng nàng dồn đường cùng . Bên đường, còn hai đứa em sự đời đang chờ. Dù là việc ngu xuẩn hơn nữa thì nàng cũng thử, cố gắng tranh thủ chút hi vọng, nếu chị em nàng sẽ chẳng gì.
Có lẽ vì ngữ khí của nàng quá quả quyết, bà cụ chỉ nghi ngờ nàng, sang Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Đệ bên đường. Bà thấy hai đứa bé gầy gò, đen nhẻm, nước mũi chảy ròng ròng vì lạnh, quần áo thì rách vá chằng vá đụp, liền hiểu chuyện, thở dài : “Dì đương nhiên gừng thể chống cảm.”
Trương Tiểu Oản xong thì bất ngờ, cứ tưởng ở đây chẳng gì cả.
Bà cụ thấy nàng cúi gằm mặt xuống thì thở dài, mắt hai đứa trẻ đang ngước đôi mắt trông mong chị. Bà khổ, lảo đảo lấy hai cái màn thầu chay bà để dành bữa tối, đưa đến mặt Trương Tiểu Oản và : “Cầm lấy .”
Trương Tiểu Oản thấy bà lấy bánh từ trong lồng hấp , đó là hai cái màn thầu nguội lạnh. Nàng còn là Trương Tiểu Oản non nớt ngày xưa nữa, chỉ cần liếc mắt là đây là phần bà để dành cho ăn.
Mở một quán nhỏ, dù thức khuya dậy sớm thì cũng chỉ đủ ăn. Thế mà trong lúc ốm đau, nàng cướp miếng ăn của bà.
Sự quyết tâm của Trương Tiểu Oản bỗng biến thành do dự, nàng bánh nhưng dám đón lấy.
“Cầm .” Bà cụ nhẹ nhàng đặt hai cái bánh tay nàng.
Đôi mắt Trương Tiểu Oản tối sầm . Lúc mà còn ngượng ngùng cái gì nữa? Nàng vươn tay, cầm một cái bánh về phía hai em.
Bà cụ thấy nàng vội vã cầm lấy một cái màn thầu như cướp, khỏi sững sờ. khi thấy nàng đến mặt hai em, bẻ màn thầu đôi đưa cho chúng, bà cái bánh còn trong tay mà nhịn .
“Cũng là đáng thương mà…” Bà cất bánh , đặt một nồi nước nhỏ lên bếp, nấu nước gừng, còn để ý đến đứa trẻ lanh lợi nữa.
“Đại tỷ…” Trương Tiểu Bảo ăn đến miếng cuối cùng mới nhớ , đưa mẩu bánh còn đến miệng Trương Tiểu Oản. Đây là thứ ngon nhất mà từng ăn.
“Em ăn , tỷ đói.” Trương Tiểu Oản mím môi .
Chỉ một chút bánh như thế, thà để một ăn no còn hơn.
“À.” Trương Tiểu Bảo là đứa trẻ ngoan ngoãn, chị gì thì nấy, suy nghĩ sâu xa. Chị đói thì chính là đói, là rụt tay , cẩn thận ăn hết miếng bánh ngọt ngào .
Trương Tiểu Đệ thì vẫn cắn từng chút một, giống như mèo ăn. Thế nên miếng bánh của vẫn còn nhiều. Ăn một nửa, ăn nữa mà nhét bánh tay Trương Tiểu Oản. Hắn chớp chớp đôi mắt sáng trong chị.
Trương Tiểu Oản nhịn , nhận lấy non nửa miếng bánh màn thầu, nhét n.g.ự.c áo : “Tỷ đói, em cất , lát đói thì ăn tiếp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/xuyen-qua-ta-la-co-gai-nha-ngheo/chuong-7.html.]
Trương Tiểu Đệ thấy chị cả ăn mà còn cất bánh cho , nghĩ đến lát nữa ăn bánh ngon thì vui mừng khôn xiết.
Trương Tiểu Oản lau nước mũi cho hai em. Trời lạnh nên cứ lau chảy . Nếu mặc ấm, nước mũi sẽ chảy mãi ngừng.
“Hai đứa đây, nhúc nhích.” Thấy chúng ăn xong, Trương Tiểu Oản dặn dò.
“Vâng, lung tung.” Trương Tiểu Bảo vội vàng nắm tay Tiểu Đệ trả lời chị.
“Không chạy.” Trương Tiểu Đệ cũng lanh lợi đáp một câu.
Trương Tiểu Oản hai đứa, trong lòng thở dài. Nàng lên hít một thật sâu thở . Lần nàng tự ý nữa, mà đến mặt bà cụ bụng : “Thím ơi, cháu rửa bát giúp thím, lau bàn ghế cho thím, thím thể thưởng cho bọn cháu chút nước ấm ạ?”
Bà cụ ngờ nàng còn đưa yêu cầu, nên chút do dự. hôm nay quả thực bà còn chút sức lực nào. Bà ho nặng, mệt mỏi rã rời. Hơn nữa, ngay cả bánh cũng cho chúng, một chút nước ấm thì đáng gì?
Nghĩ thế, bà gật đầu : “Được.”
Trương Tiểu Oản thấy bà chuyện cũng run rẩy, nhịn vươn tay đỡ bà xuống ghế.
Nàng thấy bà cụ xuống chống tay đầu, cố gắng chịu đựng cơn mệt mỏi, nên gì nữa mà nhanh nhẹn thu dọn bát đũa, bàn ghế trong tiệm. Sau khi rửa sạch bát đũa, lau bàn ghế xong, nàng múc nước gừng một cái bát đặt mặt bà cụ. Lúc , nàng mới đun một chút nước sôi, múc cho hai đứa nhỏ ở đối diện uống.
Nàng cho chúng đến gần vì sợ chúng lây bệnh.
Còn bản - lúc , Trương Tiểu Oản cũng chỉ thể coi là sắt thôi.
Nếu tự tin thể tất cả, cố gắng chống đỡ, thì cái gầy yếu sợ là thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Cả ba chị em vội vã trở về, đến nhà thì trời cũng nhá nhem tối. Trương Tiểu Đệ ngủ gật trong cái sọt, cái sọt đôi vai gầy guộc của chị. Thân hình thằng bé nhỏ như một con mèo con, giống một đứa trẻ bốn tuổi chút nào.
Trương Tiểu Bảo thì Trương Tiểu Oản nắm tay dắt . Gió lạnh đường tạt mặt rát buốt. Bàn tay chị nắm lấy tay lạnh ấm áp, nên Trương Tiểu Bảo cứ nắm chặt mãi, buông .
Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y chị, chị cũng nắm chặt lấy , giống như sợ lạc mất .
Trương Tiểu Bảo mệt buồn ngủ. Chân nặng trĩu, bước nổi, nhưng vẫn cố gắng từng bước về phía , bỏ .
Lúc trời tối hẳn, bầu trời chỉ gió lạnh gào thét, hề chút ấm áp nào. Trương Tiểu Oản dắt hai em về đến nhà, đến cửa thì thấy Lưu Tam Nương vẫn đợi.
“Mẹ…” Trương Tiểu Oản gọi bà một tiếng.
Sắc mặt Lưu Tam Nương khó coi, nhưng gì, chỉ : “Vào .”
Nói xong, bà bếp nhỏ.
Trương Tiểu Oản dắt hai em trong nhà, thấy Trương A Phúc đang bên bàn đất. Khi thấy Trương Tiểu Oản, nét mặt ông mới giãn , miệng nở một nụ : “Con gái về…”
“Vâng, con về. Cha ăn ?” Trương Tiểu Oản để Trương Tiểu Bảo lên giường, đặt sọt xuống, ôm Trương Tiểu Đệ , đặt giường của cha , dùng chăn bao .
“Vẫn , chúng đợi mấy đứa. Tiểu Đệ ngủ ?” Trương A Phúc Trương Tiểu Đệ.
“Để nó ngủ một chút gọi dậy ăn, ăn xong cho ngủ tiếp.” Lúc Lưu Tam Nương bưng nồi lên, Trương Tiểu Oản thấy thì .
Phiêu Vũ Miên Miên
“À, cũng .” Trương A Phúc gật đầu, gì nữa.
Trương Tiểu Oản để Trương Tiểu Bảo gọi Tiểu Đệ dậy, còn thì theo Lưu Tam Nương bếp để lấy bát đũa.
Lưu Tam Nương vẫn im lặng. Khi gần nhà, Trương Tiểu Oản nhỏ giọng với bà: “Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc cho hai đứa.”
Nói , nàng Lưu Tam Nương một bước, cầm bát đũa dọn bàn múc canh nấm.
Vào buổi tối, Trương Tiểu Oản cầm mấy mẩu vải vụn còn thừa, vá giày cho hai đứa nhỏ. Đáng tiếc là vải chỉ đủ vá hai đôi , còn đôi giày rách bươm của nàng thì thể vá . Nàng đành đợi xem còn thừa vải thì sẽ lấy một mảnh vá .
Đôi giày của nàng lỗ thủng quá lớn, cơ bản giữ ấm . Lần , nàng nhất định sửa giày của .
Nhà họ Trương đèn dầu, nhưng dầu nên nàng chỉ thể dựa đôi tay khéo léo của mà cố gắng vá giày trong bóng tối. May mà đôi tay cũng linh hoạt như kiếp , nên dù việc trong đêm tối cũng .
Vá giày xong, nàng xuống giường, cho thêm ít than củi cái hố giường. Cái giường đất xây kiểu gì mà lỗ thông khí quá nhỏ, thể đốt nhiều củi, nếu sẽ khói. Mỗi chỉ thể đốt vài nhánh củi, nên cả cái giường ấm lên nổi. May mà Trương Tiểu Oản dự trữ một ít than củi để thả đó, thì ít nhiều mới khiến giường ấm lên chút.
Thật , đến củi lửa nhà họ cũng tiết kiệm. Trong thời tiết lạnh , lượng củi cần dùng quá nhiều. Nhà nào cũng tích trữ một chút củi để dùng cho mùa đông, đặc biệt là lúc thể ngoài.
Đến mùa đông, củi trong rừng cũng ít . Đến lúc đó củi sưởi thì sẽ c.h.ế.t vì lạnh.