YẾT KIM MÔN - 7
Cập nhật lúc: 2025-06-22 01:49:00
Lượt xem: 2,395
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng bị giam cầm trong vùng trời nhỏ bé ấy, vì xấu xí mà bị mọi người xa lánh. Năm Triệu Kim Linh mười chín tuổi, vì Lý Trạch Xuyên muốn sỉ nhục Hoắc Lân nên đã chỉ hôn cho hai người bọn họ. Khi đó, ta vừa phá một cái thai chết, suýt chút nữa mất mạng. Ta muốn trốn khỏi Lý Trạch Xuyên nên đã sử dụng cổ hoàn hồn, ngấm ngầm tìm kiếm t.h.i t.h.ể có thể ký thác hồn phách chính mình.
Ngay lúc đó, ta gặp Triệu Kim Linh. Nàng bệnh rất nặng, hơi thở mong manh, đã lâm vào cảnh dầu cạn đèn tắt. Ta hỏi nàng, sau khi c.h.ế.t có nguyện ý cho ta mượn thân xác này không. Nàng hỏi vì sao lại là thân xác của nàng. Nàng khóc, khuôn mặt đỏ bừng lên, nàng cảm thấy hổ thẹn với vẻ bề ngoài của mình. Ta ôm đầu nàng vào lòng, vuốt mái tóc khô khốc dính đầy rơm rạ cùng gương mặt non trẻ của nàng đã tái nhợt vì bệnh tật.
Ta có lòng riêng, ta muốn về nhà, ta muốn trở về chăm sóc cha mẹ, muốn nhìn thấy Tuân Nhi và Trường Ca trưởng thành thật tốt. Ta hiểu Hoắc Lân, hắn cố chấp quật cường, nhất định sẽ không kết làm phu thê với một nữ tử xa lạ. Đổi vào thân thể của Triệu Kim Linh là sự lựa chọn tốt nhất.
Triệu Kim Linh đồng ý với yêu cầu của ta, nàng còn nói cả đời này nghèo khổ, khốn đốn, chưa từng được vui vẻ thật sự. Nếu ta dùng thân thể của nàng, nhất định không được chê nàng xấu xí, phải trang điểm cho nàng thật xinh đẹp, ăn ngon mặc đẹp, nghỉ ngơi đủ giấc.
Ta đồng ý với nàng, nhìn nàng c.h.ế.t trong lòng ta, nước mắt cứ thế tuôn trào như mưa.
Sau khi đùng cổ hoàn hồn, ta rời khỏi xác thân của Hoắc Tu Nhiên, nhập vào thân thể của Triệu Kim Linh, sống lại trong một hình hài khác.
Bốn năm sau đó, ta sống bằng nghề mổ heo, mỗi ngày đều cẩn thận chải chuốt, cài lên đầu một đoá hoa nhài đẫm sương mà Triệu Kim Linh yêu thích nhất. Ta không cho phép bản thân lôi thôi lếch thếch, đói khát, lang thang.
Ta học Triệu Kim Linh cầm bút bằng tay trái, nàng thích vẽ nên ta đã nỗ lực học vẽ thật tốt. Ta còn học làm rất nhiều món ngon, ngắm nhìn vô số lần mây cuộn mây tan, mỗi khi thấy thoải mái hay vui vẻ nhất, ta lại nhớ đến nàng.
Triệu Kim Linh là cô nhi, không có người thân. Mỗi năm chỉ có ta đi tảo mộ cho nàng. Cứ nửa tháng, ta lại đặt một bó hoa nhài trước mộ nàng.
Ta rất muốn để nàng nhìn thấy cảnh tượng này, thấy thế giới này tôn trọng nàng đến nhường nào. Đáng tiếc không có cơ hội nữa rồi.
14
Đây là ngày thứ hai Thường Hỉ bức vua thoái vị. Đến lúc ra ngoài thành đón cha mẹ và các em rồi.
Khi ta chạy đến đó, thấy Hoắc Lân đang đợi ta. Hắn đã nghe ngóng được mọi chuyện từ chỗ thủ vệ. Hắn khóc đến cả người run rẩy, vành mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi lên.
Hắn nói: "Tu Nhiên, nàng hận ta."
"Không hận." Ta lắc đầu.
"Vậy sao nàng lại lừa ta. Suốt năm năm, ta và nàng là phu thê, ta lại hoàn toàn không hay biết..."
Ta không giải thích, chỉ đưa cho hắn tờ thư hòa ly.
"Người ta sống lại một lần, mới biết điều gì là quan trọng nhất với bản thân.”
"Ta không hận ngươi, Hoắc Lân. Huynh rất quan trọng với ta, quan trọng như Tuân Nhi, Trường Ca và cha mẹ vậy. Lúc nhỏ ta gọi huynh là ca ca, là thật sự coi huynh như người nhà.”
"Ta từng có tình cảm với huynh. Cũng từng nghĩ đến chuyện gả cho huynh. Đêm Lý Trạch Xuyên ép ta vào cung, ta trốn ra ngoài, muốn bỏ trốn cùng huynh, cũng đã chờ đợi ngươi cả đêm hôm ấy.”
"Nhưng huynh thất hứa rồi."
"Lý Trạch Xuyên biết ta từng bỏ trốn, hành hạ ta rất thê thảm. Nhưng ngoài mặt hắn lại cho ta vinh hoa phú quý nên huynh không hề biết, những năm này ta đã chịu đựng những khổ sở gì ở trong cung."
Hoắc Lân như bị người ta rút gân lột da. Ta không nói thêm gì nữa, quay người đi về phía hậu viện.
Hôm nay Thường Hỉ cũng đến. Những năm này, thật ra Hoắc gia vẫn luôn tìm kiếm con gái ruột. Chân của cha ta là vì tìm con gái ngã xuống vực sâu nên mới bị què. Mắt của mẹ ta là vì nhớ thương con gái ruột mà khóc đến mù lòa.
Lẽ ra mẹ ruột của ta đã tráo đổi con, hại Hoắc gia thê thảm đến mức này. Nhưng Hoắc gia lương thiện, che chở ta, yêu thương ta, trân trọng ta, không vì ta là con gái của kẻ thù mà ngược đãi hành hạ ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/yet-kim-mon/7.html.]
Còn về Thường Hỉ, thiên kim tiểu thư khuê các lưu lạc thôn quê, vốn nên có mối thù m.á.u với kẻ giả mạo thiên kim như ta. Nhưng nàng không hận ta, bởi vì nàng đã gặp được cha mẹ nuôi rất tốt. Nàng từng nói, nàng không cần tiền tài và quyền thế. Nàng thà từ bỏ tất cả, chỉ cần có thể khiến thôn Tiểu Miếu có lại tiếng cười như xưa là đủ.
Tình yêu có thể dời non lấp biển, xóa bỏ thù hận, lật đổ giang sơn.
Vu y Chúc Trâm thật ra là nữ thầy bói mù loà, cũng là bạn cũ của mẹ ruột ta. Thoạt nhìn bà điên điên khùng khùng, luôn say khướt bất tỉnh nhân sự nhưng lại biết một vài bí mật.
Cổ hoàn hồn là Chúc Trâm tặng cho ta. Năm đó Thường Hỉ vốn dĩ bị thiêu c.h.ế.t trong căn miếu đổ nát, cũng là Chúc Trậm cứu sống nàng.
Theo lời của Chúc Trâm, mẹ ruột của ta, kẻ đã gây ra bao nhiêu sóng gió trắc trở, sớm đã bệnh c.h.ế.t từ lâu.
Thường Hỉ nhận lại nhà họ Hoắc nhưng cũng không ở lại lâu. Nàng cũng là người cố chấp.
"Đời này của ta sẽ không nhận người khác làm cha mẹ. Cha mẹ ta chỉ có một, chính là Thường Nhị Ngưu và Tôn Tiên ở thôn Tiểu Miếu.
"Nhưng hai vị nhà họ Hoắc lại có ơn sinh thành với ta. Tỷ tỷ, sau này, tỷ thay ta báo hiếu cho họ đi."
"Đó là lẽ đương nhiên." Ta nói.
Tuy hận thù sâu sắc mãnh liệt nhưng tình yêu thương có thể vượt ngưỡng xa hơn thế nữa.
Ta và Thường Hỉ xác nhận thân phận trong đêm pháo hoa rực rỡ, quyết định liên thủ g.i.ế.c kẻ thù chung là Lý Trạch Xuyên.
Lòng dạ sắt đá, không thể lay chuyển.
Hận thù giờ đã tan biến.
Đời này, ta còn có rất nhiều, rất nhiều tình yêu.
15
Hoắc Lân bị Thường Hỉ phái đi tiếp tục tấn công Bắc Di. Chuyện cũ không nhắc tới, hắn quả thực có tài năng tuyệt thế của một vị tướng.
Thường Hỉ nói với hắn: "Không phá được Bắc Di thì không được về nhà."
Hắn rời kinh thành, trấn thủ Mạc Bắc, từ đó mười năm chúng ta chưa từng gặp lại. Ta an tâm chăm sóc cha mẹ, lo cho họ khi tuổi đã xế chiều.
Tuân Nhi và Trường Ca đều đã lớn, tiền đồ rạng rỡ. Còn ta vẫn mổ heo kiếm sống, luyện chữ học vẽ, cơm canh đạm bạc.
Thường Hỉ đổi tên thành Thường Tuyết Thần, trở thành thân nữ đế một thời, quyền khuynh thiên hạ. Trương Sinh Tự làm thủ phụ, cùng nàng gìn giữ giang sơn này.
Đó là câu chuyện của họ. Ta không quá rõ ràng. Nhưng câu chuyện của ta dừng lại ở đây rồi.
Kẻ mượn xác hoàn hồn, tuổi thọ có hạn. Ta vẫn sẽ nhớ về những ngày tháng niên thiếu sống với thân phận Hoắc Tu Nhiên. Ngây thơ hồn nhiên, tuổi xuân mơn mởn.
Đó đều là những ngày tháng rất đẹp, rất đẹp. Mặc dù ta sẽ không bao giờ quay lại được nữa.
(KẾT THÚC)