Cô gái đang níu lấy Thảo Nguyên cũng nhìn thấy m.á.u tươi chảy xuống từ ống chân của Bình Nguyên. Cô nàng ngay lập tức gào lên một tiếng, đẩy mạnh Thảo Nguyên ra, ôm đầu phóng ra cửa. Thảo Nguyên bị đẩy tới lảo đảo, phải trở bộ hai lần mới đứng vững lại được thì đã thấy cô gái kia vọt ra cửa. Bình Nguyên nén đau chồm lên, đuổi theo, vừa kịp ôm lấy cô gái trước khi cô ta vọt ra cổng rào. Cử động mạnh khiến chân anh đau nhói, đứng không nổi nữa, ngã lăn ra. Tay của anh vẫn ôm chặt cô gái. Còn cô ta không ngừng vùng vẫy. Bình Nguyên đã đau đến tái mặt rồi, cô gái vẫn liên tục chòi đạp, đá vào chân phải của anh mấy cái. Thảo Nguyên chạy tới, định đánh ngất cô gái kia, thì bất ngờ nghe được, Bình Nguyên đang hát khe khẽ. Tiếng của anh trầm trầm, lại vì đang đau đớn mà khàn khàn, nhưng lại khiến cô gái dần bình tĩnh lại. Ông Trần Bằng và dì Năm cũng vội vã chạy ra hỗ trợ. Dì Năm dìu cô gái đứng dậy, đỡ vào nhà. Bình Nguyên cũng gượng ngồi dậy, nhưng chân phải đã đau đến tê dại, anh không đứng lên nổi. Ông Trần Bằng thở dài, bước tới đỡ Bình Nguyên.
Thảo Nguyên vòng qua bên cạnh ông Trần Bằng, đỡ lấy tay bên kia của Bình Nguyên. Bác hai của cô cũng đã lớn tuổi rồi, lại phải vừa dìu vừa đỡ một gã đàn ông cao to như Bình Nguyên, làm sao Thảo Nguyên không lo cho được. Cô dẹp bỏ ngượng ngùng, níu lấy tay Bình Nguyên và cười thầm khi cảm thân được cơ thể anh căng cứng. Thì ra không phải chỉ một mình cô biết ngượng ngùng nha.
Cả ba người cứ thế khập khà khập khiễng bước vào nhà. Vừa qua ngạch cửa, Bình Nguyên đột ngột kéo Thảo Nguyên ra sau, bản thân anh lại tiến thêm một bước, đứng chắn phía trước Thảo Nguyên và ông Trần Bằng. Hai bên tay của anh còn đang bị hai bác cháu Thảo Nguyên níu giữ, nên anh chỉ có thể đưa n.g.ự.c ra, hứng trọn cả một chiếc ghế đẩu đang bay tới. Một tiếng “phịch” nặng nề vang lên, Bình Nguyên ngừng thở mất mấy giây mới hộc ra ho một tiếng. Ông Trần Bằng giật mình, nới lỏng tay. Cơ thể Bình Nguyên nghiêng về một bên, vuột khỏi bàn tay của ông Trần Bằng, đổ ụp xuống vai Thảo Nguyên. Thảo Nguyên vừa mới chớp mắt một cái đã thấy bản thân lọt thỏm trong lồng n.g.ự.c của Bình Nguyên. Cô ngớ người ra, tai cũng lùng bùng. Cô bị anh ta ôm rồi?
Bình Nguyên tựa vào người Thảo Nguyên một chút rồi gượng đứng thẳng dậy. Lúc này, Thảo Nguyên mời nhìn thấy cái ghế nằm lăn lóc cạnh đó. Hiểu ra sự việc, Thảo Nguyên bực tức. Là ai đã ném cái ghế vậy hả? Có biết là nguy hiểm lắm không? Thảo Nguyên tức giận rồi. Nhất là khi cô phát hiện cái kẻ ném ghế lung tung kia chính là cô gái đã làm cô đau, cũng đang làm cho Bình Nguyên bị đau. Nhất là khi, cô gái đó lại còn tiếp tục ném đồ. Một cái bình hoa đang đặt giữa bàn, loáng một cái đã vào tay cô ta, trở thành hung khí, ném không thương tiếc về phía Bình Nguyên vẫn còn đang gian nan xoay người lại. Cái bình đập ngay vào giữa n.g.ự.c của anh, chỗ vừa bị chiếc ghế đập vào ban nãy, khiến Bình Nguyên loạng choạng, bật ngửa ra sau, va vào cửa sắt đánh rầm. Bình Nguyên gần như mất thở một lần nữa. Thảo Nguyên nổi bão rồi. Cô trừng mắt nhìn cô gái kia, nghiến răng gằn giọng:
- Cô làm gì vậy? Ném đồ lung tung? Cô điên rồi hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/yeu-ngay-ca-khi-khong-con-tri-nho/chuong-10-co-bi-anh-ta-om-roi.html.]
- Đừng! – Bình Nguyên thê thiết kêu lên. - Đừng nói như vậy!
- Anh im đi! Cô ta ở trong nhà tôi, ném đồ của nhà tôi, anh còn không cho tôi nói vài câu hay sao?
Thảo Nguyên giận lây luôn cả Bình Nguyên. Bao che em gái, bao che đến bất chấp như thế luôn mà được hả? Có lẽ chính vì anh ta bao che cho em gái như thế, cho nên cô ta mới ngang ngược như vậy, hung hăng như vậy, đáng ghét như vậy. Ánh mắt Thảo Nguyên như phun lửa trừng về phía cô gái kia. Cái nhìn đó làm cô gái đang hùng hổ muốn tiếp tục ném đồ bỗng nhiên sựng lại. Thảo Nguyên âm thầm thủ thế, phòng ngừa bị cô ta tấn công. Không ngờ, cô gái kia chỉ nhìn sững Thảo Nguyên một hồi, rồi nhìn sang Bình Nguyên. Sau đó, cô ta òa lên khóc. Nức nở.
Tiếng khóc của cô gái làm Thảo Nguyên đờ ra. Cái gì vậy trời? Cô ta ném đồ, cô ta hành hung, rồi giờ cô ta khóc? Nào đã có ai làm gì cô ta đâu cơ chứ? Bình Nguyên thở dài, định bước tới dỗ dành em gái. Nhưng vừa cử động thì đầu óc quay cuồng, toàn thân vô lực. Bình Nguyên trượt dài xuống đất nằm bất tỉnh trong sự choáng váng của tất cả mọi người trong nhà. Bé Thảo Nhi từ trên lầu vừa mở cửa phòng bước ra thì đã thấy cha bé ngã ra bất tỉnh. Thảo Nhi hét lên hốt hoảng, chạy ào xuống. Dì Năm vội bước tới, ôm bé Nhi, giữ lại. Tay còn lại của dì cũng ôm cô em gái của Bình Nguyên vào lòng. Ông Trần Bằng vội vã chạy ra xe, mở khóa, còn dì Năm thì hối hả bảo Thảo Nguyên dìu Bình Nguyên vào xe. Ông Trần Bằng đã nổ máy xe mà Thảo Nguyên vẫn còn ngần ngừ nhìn dì Năm. Hiểu sự lo lắng của cô, dì Năm hối hả giục:
- Con vào xe đi, giúp bác con! Dì ở nhà trông chừng cho! Không sao đâu!
Thảo Nguyên vẫn dùng dằng. Ông Trần Bằng phải gắt vài lần, Thảo Nguyên mới ngần ngừ vào xe, đóng cửa lại.