Yêu Ngay Cả Khi Không Còn Trí Nhớ - Chương 3. Anh ta không xứng đáng, cũng không đủ tư cách làm cha!
Cập nhật lúc: 2025-06-08 02:41:03
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuộc làm quen đầy sóng gió giữa Thảo Nguyên và Thảo Nhi diễn ra như thế. Thảo Nguyên vốn định mời bé Nhi một ly kem để tạ lỗi. Nhưng bé Nhi không chịu, bảo rằng ăn nhiều hơn một ly kem sẽ bị mắng. Tuy vậy, cô bé vẫn “rộng lượng” cho Thảo Nguyên một cái hẹn để mời kem vào cuối tuần sau. Thảo Nguyên tủm tỉm cười, giả vờ không nhận ra “âm mưu” của cô bé. Cả hai trao đổi thông tin liên lạc rồi cùng ngồi ngắm cảnh.
Đã vào giờ tan tầm, con đường càng trở nên đông đúc. Nắng đã biến mất từ bao giờ. Trời kéo mây đen vần vũ. Vài tiếng sấm rền lên khiến Thảo Nhi rụt cổ. Thảo Nguyên cau mày nhìn cô bé nhỏ nhắn ngồi lọt thỏm trong ghế, co cụm lại vì sợ nhưng vẫn kiên cường mím môi chịu đựng, không kêu cũng không la. Quán vắng tanh. Nếu không phải lúc này có Thảo Nguyên ngồi đây, thì có lẽ Thảo Nhi đã phải bơ vơ một mình, đáng thương biết mấy. Một cơn giận không biết từ đâu dâng lên trong lòng Thảo Nguyên. Người lớn của nhà này đâu cả rồi? Sao lại để một bé con một thân một mình thế này? Con bé còn nhỏ như thế, lại xinh xắn như thế, ngộ nhỡ bị kẻ xấu chú ý thì phải làm thế nào? Sấm lại rền lên như sát bên tai. Thảo Nhi co rúm hết cả người. Thảo Nguyên không nhịn nổi nữa, ngoắc cô bé sang ngồi cạnh mình, choàng tay ôm thân hình nhỏ nhắn còn đang run rẩy vào lòng. Vòng ôm ấm áp của Thảo Nguyên khiến Thảo Nhi hết hẳn sợ hãi. Cô bé cuộn mình lại, gối đầu lên chân Thảo Nguyên một lát rồi ngủ thiếp đi.
Thảo Nguyên vốn chỉ muốn vỗ về Thảo Nhi một chút, trấn an nỗi sợ, không ngờ bản thân lại có thể dỗ cho một bé con ngủ ngon lành thế kia. Vừa mừng vừa kinh ngạc vừa khó xử, Thảo Nguyên băn khoăn. Đã sắp tới giờ hẹn với bác hai rồi, ngoài trời thì đã bắt đầu mưa tầm tã, Thảo Nguyên không muốn bác hai phải đợi trong thời tiết như thế này. Nhưng cô cũng không nỡ rời đi, khi mà bàn tay bé xíu của Thảo Nhi cứ níu c.h.ặ.t t.a.y cô không buông. Thảo Nguyên muốn lấy điện thoại ra gọi cũng sợ sẽ đánh thức cô bé. Nôn nóng trộn lẫn không đành lòng, Thảo Nguyên đ.â.m oán những người lớn trong nhà của Thảo Nhi, mà cụ thể là cha mẹ của cô bé. Sao họ lại có thể vô trách nhiệm như thế? Sao họ lại có thể vô tâm như thế? Họ có biết con bé đang ở một mình không? Họ có lo lắng, có quan tâm cho con bé không? Thật đáng trách mà! Thật đáng ghét mà!
Thời gian lại trôi qua mười phút. Thảo Nguyên càng lo lắng và khó chịu. Đám nhân viên trong quán đang đổi ca mà Thảo Nhi vẫn ngủ ngon lành. Cô nhân viên của quán mang đến cho Thảo Nguyên một bình trà nóng, lại mang thêm một tấm chăn mỏng để đắp cho Thảo Nhi. Trước khi rời đi cô ấy còn nhìn Thảo Nguyên đầy cảm kích. Thấy không? Ngay cả một nhân viên của quán nước mà còn quan tâm Thảo Nhi như thế, còn cha mẹ của cô bé thì sao? Chân đã hơi tê, Thảo Nguyên càng nghĩ càng giận.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Mưa rơi trắng xóa cả con đường. Mưa đập vào cửa kính như hòa nhạc. Thảo Nguyên vốn rất thích mưa, nhưng lúc này cô không còn tâm trạng đâu mà thích thú nữa. Cửa quán lại bật mở, một phụ nữ xinh đẹp như một nàng Bô-hê-miêng bước vào. Cô nhân viên của quán vội vã đến chào, thì thầm gì đó với người phụ nữ mới đến. Có vẻ lại là một khách quen. Ánh nhìn của người phụ nữ bỗng thoáng hướng về Thảo Nguyên, nhưng cô ta vẫn trò chuyện với cô nhân viên của quán một chút rồi mới từ tốn bước đến gần Thảo Nguyên. Nhìn dáng vẻ của người phụ nữ, bỗng nhiên Thảo Nguyên đoán rằng cô ta là mẹ của Thảo Nhi. Hừ, cuối cùng cũng nhớ ra đứa con gái tội nghiệp của cô ta rồi đấy. Thảo Nguyên bực bội nhìn người phụ nữ vẫn bước từng bước chậm rãi như đang đi catwalk mà cơn ấm ách càng lúc càng lớn.
Khi người phụ nữ đã đứng trước mặt Thảo Nguyên, nhìn thấy Thảo Nhi đang nằm ngủ ngon lành, cô ta có vẻ sửng sốt:
- Không ngờ cô lại thật sự có thể...
- Cô làm mẹ kiểu gì vậy hả?
- Hả?
Thảo Nguyên ngắt lời người phụ nữ bằng một câu trách móc khiến cô ta ngơ ngác. Hừ, lại còn ngơ ngác cơ đấy! Thảo Nguyên cảm thấy m.á.u nóng vọt lên tận đỉnh đầu. Dù vẫn phải nhỏ tiếng để tránh làm Thảo Nhi giật mình, nhưng ngữ điệu của Thảo Nguyên không thể nào nhỏ nhẹ cho được:
- Sao cô lại để con bé ở một mình lâu như thế? Nếu không phải có tôi ở đây, không biết con bé sẽ thế nào nữa! Các người làm cha mẹ kiểu gì vậy hả? các người không yêu thương, không quan tâm con bé được hay sao hả?
- Này, có lẽ cô hiểu lầm rồi! Tôi không phải là mẹ của bé Nhi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/yeu-ngay-ca-khi-khong-con-tri-nho/chuong-3-anh-ta-khong-xung-dang-cung-khong-du-tu-cach-lam-cha.html.]
- Không phải mẹ của con bé? Sao lại biết tên của nó? Cô là ai? – Thảo Nguyên cảnh giác.
- Tôi là bạn của cha con bé! – Người phụ nữ mỉm cười - Cảm ơn cô đã chăm sóc con bé nãy giờ! Cô đúng là tốt bụng...
- Không cần phải khen tôi! – Thảo Nguyên hậm hực - Tôi chỉ là thương cho con bé không may mắn phải có cha mẹ vô trách nhiệm, vô tâm như thế thôi! Chị là bạn của cha con bé, chị cũng nên nhắc nhở anh ta, làm cha cho đáng mặt một chút!
- Nè, cô đâu cần nói khó nghe vậy chứ?
Người phụ nữ cau mày, giọng cũng nghiêm lại, tỏ vẻ không hài lòng. Thái độ của cô ta khiến cơn tức của Thảo Nguyên lại bùng lên. Cô cười khẩy:
- Tôi nói khó nghe? Sự thật thì mất lòng thôi!
- Sự thật gì chứ? Cô thì biết cái gì?
- Tôi không biết cái gì, tôi chỉ biết anh ta là cha mà không thèm quan tâm đến con bé, bỏ mặc con bé, vô trách nhiệm, vô tâm, vô nhân tính! Anh ta không xứng đáng, cũng không đủ tư cách làm cha!
- Nè, cô...
“Reng reng reng...”
Tiếng chuông reo lên, người phụ nữ ngừng câu nói định tranh cãi với Thảo Nguyên, vội vã lấy điện thoại ra nghe. Thảo Nguyên cũng không có hứng thú muốn nghe cô ta nói gì qua điện thoại, nhưng cô ta lại đang đứng ngay trước mặt cô, nên Thảo Nguyên nghe rõ mồn một.
- A lô, ừ, tôi đây, tôi vừa tới quán rồi.
- Không thấy bé Nhi đâu hết! Nhân viên cũng nói không thấy con bé!
- Này, anh sao vậy? A lô? A lô!
Có vẻ như người phụ nữ đã bị đối phương cúp máy. Cô ta cất điện thoại vào túi rồi khoanh tay, nhìn Thảo Nguyên chằm chằm. Thảo Nguyên nhướng mày, ngạc nhiên. Bé Nhi? Chẳng phải chính là cô bé đang nằm ngủ trên chân của cô đây sao? Người phụ này rõ ràng là nhìn thấy con bé, tại sao lại nói như vậy?