Tiếng chuông reo lên, người phụ nữ ngừng câu nói định tranh cãi với Thảo Nguyên, vội vã lấy điện thoại ra nghe. Thảo Nguyên cũng không có hứng thú muốn nghe cô ta nói gì qua điện thoại, nhưng cô ta lại đang đứng ngay trước mặt cô, nên Thảo Nguyên nghe rõ mồn một.
- A lô, ừ, tôi đây, tôi vừa tới quán rồi.
- Không thấy bé Nhi đâu hết! Nhân viên cũng nói không thấy con bé!
- Này, anh sao vậy? A lô? A lô!
Có vẻ như người phụ nữ đã bị đối phương cúp máy. Cô ta cất điện thoại vào túi rồi khoanh tay, nhìn Thảo Nguyên chằm chằm. Thảo Nguyên nhướng mày, ngạc nhiên. Bé Nhi? Chẳng phải chính là cô bé đang nằm ngủ trên chân của cô đây sao? Người phụ này rõ ràng là nhìn thấy con bé, tại sao lại nói như vậy?
Sự nghi hoặc của Thảo Nguyên không thèm che giấu, lại cộng thêm ánh mắt đầy cảnh giác khiến người phụ nữ bật cười:
- Cô gái, cô thật thú vị đó! Xin chào! Tôi là Tuyết Nhung, chủ quán này!
Tuyết Nhung vừa nói vừa giơ tay ra. Thảo Nguyên mím môi không thèm phản ứng. Tuyết Nhung cười cười, quay vào trong quầy, lát sau mang ra một chiếc nón to và một bịch khẩu trang. Cô ta dùng chiếc nón úp lên đầu gối của Thảo Nguyên, che khuất đi gương mặt đang say ngủ của Thảo Nhi, lại chìa bịch khẩu trang cho Thảo Nguyên, tiếp tục cười cười, nhẹ giọng nói:
- Không phải cô đang chê trách và oán ghét cha của Thảo Nhi sao? Cảm thấy anh ấy vô trách nhiệm, vô tâm, vô nhân tính, không thương con bé sao? Tôi để cô tận mắt nhìn thấy thái độ của anh ấy! Đeo khẩu trang vào đi đã!
Thảo Nguyên cầm lấy khẩu trang, trong đầu cũng đã hình dung ra được ý đồ của bà chủ quán. Cô ta chính là muốn lừa cha của Thảo Nhi, để anh ta nghĩ rằng Thảo Nhi chưa từng đến đây? Cô ta muốn để Thảo Nguyên tận mắt nhìn thấy điều gì? Thái độ của một gã làm cha vô trách nhiệm sao? Thảo Nguyên nhếch môi cười khẩy một cái nữa. Cô mỏi mắt mong chờ!
Thật ra thì Thảo Nguyên không phải chờ đợi lâu. Bởi vì cô vừa đeo xong cái khẩu trang thì cánh cửa đã bật mở. Một người đàn ông cao gầy bước vào, nón bảo hiểm vẫn chưa kịp tháo ra, Chiếc áo mưa tiện lợi mỏng dính không đủ để che cơ thể của anh ta lại còn rách bươm, khiến toàn thân anh ta ướt đẫm. Người đàn ông khập khiễng bước đến gần Tuyết Nhung, hào hển hỏi gấp:
- Nhung! Bé Nhi... không có tới đây thật sao?
Tuyết Nhung khẽ liếc về phía Thảo Nguyên, chỉ thấy lù lù một đống kín mít mặt mũi, căn bản không thể nhìn ra được trên chân của cô còn đang đỡ một đứa bé. Đầu Tuyết Nhung nhẹ lắc hai cái. Người đàn ông lại càng gấp gáp hơn:
- Chị... đã tìm hết các phòng chưa? Dưới bếp, trên lầu, sau vườn...
- Anh không tin tôi à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/yeu-ngay-ca-khi-khong-con-tri-nho/chuong-4-toi-de-co-tan-mat-nhin-thay-thai-do-cua-anh-ay.html.]
Tuyết Nhung hỏi vặn, bày ra vẻ mặt tức giận. Người đàn ông sững lại, bối rối rồi lại lúng túng. Lát sau, anh ta hít mạnh một hơi rồi thở ra cũng mạnh một hơi. Giọng của anh nghe như có vẻ run rẩy:
- Vậy... chị để ý giúp tôi, nếu bé Nhi có đến đây thì gọi... – Anh tra khựng lại, lắc đầu. - Điện thoại của tôi hư rồi... Lát nữa tôi sẽ quay lại xem. Nếu bé Nhi có tới thì chị giúp tôi cho con bé ăn một chút rồi uống thuốc.
Người đàn ông nói xong thì lại khập khiễng hối hả đi ra cửa. Tuyết Nhung kéo tay anh ta, giữ lại:
- Bình Nguyên! Chân của anh... sao vậy?
Nghe thấy cái tên của người đàn ông, Thảo Nguyên giật mình. Anh ta cũng tên Nguyên sao?
- Bình Nguyên! Trả lời tôi! Chân của anh bị thương đúng không?
Tuyết Nhung lại gặng hỏi lần nữa, tay càng giữ chặt, không để Bình Nguyên rời đi. Bình Nguyên không thể không trả lời:
- Không sao đâu! Ban nãy té xe một chút...
- Lúc nghe điện thoại đúng không? Vì tôi nói bé Nhi không có ở đây cho nên anh mới...
- Do tôi không cẩn thận thôi! Chị buông tôi ra đi! Bây giờ phải nhanh chóng tìm được bé Nhi!
Bình Nguyên giằng mạnh một cái, kéo được bàn tay của Tuyết Nhung ra. Móng tay dài của cô cào rách mấy đường trên cánh tay của anh, rướm máu. Bình Nguyên không thèm để ý, quày quả ra cửa. Tuyết Nhưng quay sang liếc Thảo Nguyên một cái đầy căm giận rồi vội vã đuổi theo. Thảo Nguyên đột nhiên bị một luồng oán khí phóng tới, oan ức bĩu môi. Cô đâu có ép buộc chị ta nói dối đâu cơ chứ. Chị ta tự ý nói dối, rồi bây giờ thấy lời nói dối có khả năng gây hậu quả lớn thì lại oán cô? Thảo Nguyên hí mắt nhìn ra cửa. Người đàn ông tên Bình Nguyên thật sự đang rất nóng vội. Anh đề máy, xe không chạy. Anh hì hục đạp máy, xe vẫn không khởi động được. Anh ném luôn xe máy rồi muốn bước xuống đường.
Tuyết Nhung dùng cả hai tay lẫn hai chân trì kéo Bình Nguyên, lại kêu thêm một đám bảo vệ xúm tới mới có thể đẩy anh trở vào quán. Tuyết Nhung vội vã đóng cửa lại, bấm luôn ổ khóa. Bình Nguyên co chân đạp mạnh vào cửa đánh rầm. Tiếng động vang lên cùng lúc với tiếng sấm nổ, khiến bé Thảo Nhi trong chăn giật mình. Thảo Nguyên nhè nhẹ vỗ lưng cho cô bé, mắt vẫn không rời khỏi hai người phía trước.
Phía trước mặt Thảo Nguyên, ngay cạnh cửa ra vào, Tuyết Nhung cũng giật mình, suýt chút thì gào lên. Rồi sực nhớ ra, cô rít qua kẽ răng, nhưng cũng đủ để Bình Nguyên và Thảo Nguyên nghe thấy:
- Anh làm cái gì vậy? Muốn phá quán của tôi đúng không?
Nét mặt Bình Nguyên đanh lại, giọng nói cũng trầm xuống đầy giận dữ:
- Tôi hỏi chị muốn làm gì thì có! Mau mở cửa, nếu không, tôi phá cửa thật đó!
- Anh muốn ra ngoài làm gì? Đang mưa gió như vầy!
- Mặc kệ tôi! Mở cửa!
Bình Nguyên gằn giọng. Bỗng nhiên Thảo Nguyên thấy anh ta có một cái uy, gần giống với uy phong của bác hai nhà mình. Bỗng nhiên Thảo Nguyên có chút kính, nể và sợ. Thảo Nguyên thở dài. Xem đi, cô bị cái uy của bác đè quá nặng rồi, đến mức thần hồn nát thần tính sợ cả một gã đàn ông xa lạ.