Điện thoại reo chuông không phải của Thảo Nguyên, mà là của Tuyết Nhung. Bà chủ quán cà phê mở cửa xong thì mở điện thoại, nghe, vâng vâng dạ dạ vài tiếng rồi ngước nhìn Bình Nguyên, truyền lời:
- Nè, ông chủ của anh đang nổi bão kia kìa! Sao anh không lái xe đi đón cháu gái của ổng?
- Mấy giờ rồi?
- Năm giờ rưỡi rồi!
- Không kịp rồi! – Bình Nguyên thở dài. - Bé Nhi, con ở lại đây một lúc, đừng đi đâu! Chị Nhung, giúp tôi làm vài món cho con bé ăn rồi uống thuốc. Tôi đi một lát rồi trở lại.
- Anh lại đi đâu nữa?
- Đi làm nhiệm vụ! Vốn là tôi định rước bé Nhi đi học về rồi mới lấy xe đi đón cô chủ. Nhưng...
Nhưng con bé bỗng nhiên “mất tích” khiến anh hồn vía lên mây, ruột gan đảo lộn, quên bẵng đi mất. Tuyết Nhung nhìn trời mưa như trút nước ngoài kia, lo lắng hỏi:
- Vậy bây giờ anh định làm thế nào?
- Tôi ra sân bay một chút, đưa cô chủ lên taxi rồi sẽ trở lại rước bé Nhi sau.
- Cũng đâu còn cách nào khác! – Tuyết Nhung ngán ngẩm. - Nhưng mưa gió thế này, anh muốn ra sân bay phải đi một đoạn... Sao lúc chiều anh không lái xe hơi đi luôn, có phải tiện hơn không!
Trước oán trách của Tuyết Nhung, Bình Nguyên chỉ cười:
- Tôi là tài xế riêng, không phải chủ!
Anh vừa nói vừa choàng cái chăn quấn quanh bé Nhi, trìu mến xoa xoa đầu cô bé rồi quày quả bước đi. Chân anh vẫn còn khập khiễng. Thảo Nguyên vừa định lên tiếng gọi anh lại thì tiếng chuông điện thoại của cô vang lên. Thảo Nguyên vừa cúi xuống nhìn điện thoại, ngước lên thì đã chẳng thấy bóng dáng chàng trai đâu nữa. Cô mở máy, kết nối cuộc gọi. Bên kia đầu dây, giọng của bác hai vang lên đầy lo lắng và áy náy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/yeu-ngay-ca-khi-khong-con-tri-nho/chuong-6-em-muon-lam-mai-cha-cua-em-cho-chi.html.]
- Thảo Nguyên, con đã tới chưa? Đợi có lâu không? Chờ một chút! Bác đã cho tài xế riêng ra đón con rồi!
Thảo Nguyên ngoan ngoãn trả lời, trấn an người bác, lại báo địa chỉ của quán rồi phải cam đoan là cô không mệt cũng không buồn, không giận mới có thể dứt được cuộc gọi. Cất điện thoại vào túi, Thảo Nguyên mới nghĩ lại, bác hai cô vừa nói là cho tài xế riêng ra đón cô? Nhà cô có tài xế riêng từ khi nào vậy? Quan trọng hơn là, hình như anh chàng ban nãy cũng là tài xế riêng, cũng được lệnh đi đón cháu gái của ông chủ? Không lẽ nào lại trùng hợp như vậy chứ?
Trong lòng nổi lên nghi ngờ, nhưng Thảo Nguyên cũng không tiện mở lời. Nếu như điều đó là do cô đa nghi, anh chàng tên Bình Nguyên kia vốn không phải là tài xế do bác hai cử tới, thì việc cô hỏi thăm về anh ta sẽ trở thành suồng sã, thành cố ý tìm cớ làm quen. Như vậy thì thật không hay, nhất là khi bé con vẫn luôn chực chờ cơ hội làm mai cho cô vẫn còn ngồi đây, dùng ánh mắt trong veo nhìn cô không chớp. Ngược lại, nếu mọi chuyện đúng như Thảo Nguyên đã nghĩ, Bình Nguyên đúng là tài xế riêng của gia đình cô, thì việc cô hỏi thăm về anh ta sẽ trở thành cô đã biết mà trước đó vẫn im lặng để anh ta dầm mưa rời đi một chuyến không công, thành cố tình gây sự để làm khó anh ta. Như vậy thì thật vô cùng không hay, nhất là khi bé con đáng yêu trước mặt Thảo Nguyên lúc này lại là con gái của anh ta.
Thế này không được, thế kia cũng không ổn, Thảo Nguyên quyết định lặng thinh, vờ như không biết gì cả là tốt nhất. Đằng kia, Tuyết Nhung đã mang một tô cháo nhỏ đến đặt trước mặt Thảo Nhi, nhỏ giọng bảo cô bé ăn nhanh để còn uống thuốc. Lần thứ ba nghe được cụm từ “uống thuốc” này, Thảo Nguyên có chút lo lắng và tiếc thương nhìn Thảo Nhi. Con bé còn nhỏ như thế mà đã bị bệnh sao? Là bệnh gì? Có nặng không? Có nguy hiểm không? Có khiến con bé khó chịu hay đau đớn không?
Bé Thảo Nhi đang múc từng muỗng cháo nhỏ đưa vào miệng, như cảm nhận được ánh nhìn của Thảo Nguyên, ngẩng lên. Bé không hiểu chị xinh đẹp vì sao lại nhìn mình như thế, nhưng bé cảm nhận được, ánh mắt của chị xinh đẹp khi nhìn bé rất giống ánh mắt của người đàn ông tốt nhất thế giới. Nhớ đến người đàn ông ngốc nghếch đó giờ có lẽ vẫn còn đang phải dầm mình dưới cơn mưa lạnh cóng, Thảo Nhi sụt sịt mũi. Bé không muốn khóc nhè đâu. Bé mà khóc, người đàn ông tốt nhất thế giới sẽ lại lo lắng đến cuống cuồng.Muốn không khóc, Thảo Nhi phải tìm cách để bản thân vui vẻ lên. Đó chính là làm điều mà bé thích nhất: Làm mai!
Ánh mắt của Thảo Nhi bỗng nhiên lấp lánh làm Thảo Nguyên cảnh giác. Quả nhiên, cô bé lại quay về chủ đề của lúc đầu gặp gỡ:
- Chị xinh đẹp! Chị thấy người đàn ông tốt nhất thế giới của em thế nào?
- Ai cơ?
- Người đàn ông tốt nhất thế giới mà em giới thiệu cho chị đấy! Chị thấy thế nào? Đẹp trai lắm, đúng không? Lại còn rất dịu dàng nhé, rất chu đáo, rất biết quan tâm nữa!
- Khoan đã, em nói... là ai?
Thảo Nguyên đã ngờ ngợ đoán ra, nhưng vẫn cố ý hỏi vặn lại. Thảo Nhi bĩu môi, dài giọng:
- Chị đừng giả vờ nữa! Từ nãy tới giờ, nơi này còn có người đàn ông thứ hai à?
- Ý của em là.. cha em ấy hả? – Thảo Nguyên cao giọng. - Ý em là... Em muốn làm mai cha của em cho chị?
- Chị Nhung, cho tôi mượn điện thoại...
Cùng lúc với câu hỏi của Thảo Nguyên thốt ra, một giọng nam trầm ấm vang lên rồi nín bặt. Cạnh cánh cửa vừa mở, Bình Nguyên cả người ướt sũng đang đứng sững sờ. Anh vừa mới nghe câu gì ấy nhỉ? Bình Nguyên cau mày, chuyển hướng bước tới gần Thảo Nhi. Chân của anh vẫn còn khập khiễng, nên bước từng bước chậm rãi, mà Thảo Nhi, theo từng bước chân của Bình Nguyên, đầu càng lúc càng cúi xuống thấp.