Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Yêu Ngay Cả Khi Không Còn Trí Nhớ - Chương 9. Anh chàng này, chắc chắn là có điều gì bí ẩn!

Cập nhật lúc: 2025-06-08 07:42:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng Thảo Nguyên không kịp nghiền ngẫm thêm về sự kỳ lạ của cô gái kia, vì theo tiếng reo hò của cô ta, hai bóng người quen thuộc đã xuất hiện trong tầm mắt của Thảo Nguyên. Dì Năm vẫn với gương mặt tròn trịa phúc hậu và nụ cười hiền hòa bước từ bếp ra, nhẹ nhàng cất tiếng:

- Bé Nguyên về rồi hả con? Mau vào rửa tay rửa mặt, thay đồ đi rồi ra ăn cơm! Hôm nay dì làm nhiều món mà con thích này!

Giọng nói và nụ cười của dì Năm khiến Thảo Nguyên nghe mũi cay cay. Cô có cảm giác như mình chỉ vừa đi học về, hay vừa tan sở làm, chứ không phải là đã xa nhà hơn bốn năm. Trên lầu, ông Trần Bằng nhìn xuống, nghiêm giọng nói:

- Không nghe dì Năm nói sao? Mau vào rửa tay, rửa mặt, thay đồ đi! Để ướt lạnh rồi bệnh bây giờ! Nhanh ra còn ăn cơm!

Ôi cái kiểu nói chuyện trổng không lúc lo lắng muốn che giấu tình cảm của bác Hai, đã lâu rồi Thảo Nguyên chưa được nghe. Thảo Nguyên nhoẻn cười, vội vã bước vào phòng trong. Văng vẳng bên ngoài, tiếng ông Trần Bằng lại vang lên, còn nghiêm khắc hơn ban nãy:

- Bình Nguyên! Vào phòng bác, có việc cần nói!

Thảo Nguyên vừa tháo nón và khẩu trang ra, vừa thầm đoán, có lẽ bác Hai của cô đang mắng anh chàng tài xế riêng vì cái tội trễ giờ. Rửa sơ gương mặt, Thảo Nguyên vơ lấy chiếc khăn trắng muốt được treo sẵn trên giá, vừa lau mặt vừa bước ra, định bụng sẽ nói giúp cha của Thảo Nhi vài lời. Nhưng khi Thảo Nguyên ra khỏi phòng thì cuộc nói chuyện đã xong. Bàn tay đang cầm khăn của Thảo Nguyên khựng lại trên mặt. Cô có chút lo lắng nhìn ông Trần Bằng và Bình Nguyên đều mang bộ dáng nặng nề tâm sự từ trên lầu bước xuống.

Thảo Nguyên để khăn vào sọt, định cất tiếng thì có tiếng kêu thất thanh vang lên khiến cô giật mình:

- Chị Cỏ! Chị là chị Cỏ? Anh Hai, chị Cỏ nè, anh Hai!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/yeu-ngay-ca-khi-khong-con-tri-nho/chuong-9-anh-chang-nay-chac-chan-la-co-dieu-gi-bi-an.html.]

Người vừa hét lên, không phải ai khác, chính là cô gái có cử chỉ hành vi giống như con nít ban nãy. Cô ta miệng thì kêu anh Hai, tay níu chặt Thảo Nguyên, mắt ngước lên cầu thang. Thảo Nguyên nhìn theo ánh mắt của cô gái và bắt gặp gương mặt sững sờ của Bình Nguyên. Trên gương mặt đó, Thảo Nguyên cảm nhận được sự vui mừng khó nén. Môi anh đã mỉm lên thành nụ cười, mắt lấp lánh nhìn cô không chớp. Anh nhìn cô cứ như đang nhìn người yêu lâu ngày gặp lại. Thảo Nguyên ngạc nhiên đến bâng khuâng trong dạ. Nhưng ngay sau đó, ông Trần Bằng đã tằng hắng một tiếng. Bình Nguyên cụp mắt xuống, tắt nụ cười, nhanh chóng bước đến, gỡ tay cô gái kia ra khỏi người Thảo Nguyên.

Cô gái vẫn cố chấp không buông, ngón tay của cô ta bấu vào cánh tay Thảo Nguyên phát đau. Bình Nguyên không dám kéo mạnh nữa, đành nghiêm giọng gắt:

- Lý Linh Lan! Em có buông cô chủ ra hay không?

- Chị ấy không phải là cô chủ mà! – Cô gái mếu máo. - Chị ấy là chị Cỏ mà! Chị Cỏ đã hứa sẽ về thăm Lan, sẽ dẫn Lan đi chơi mà! Anh Hai xấu! Anh Hai không thương Lan nữa rồi! Hu hu hu...

Thảo Nguyên nghẹn lời nhìn biểu hiện của cô gái chẳng khác gì với Thảo Nhi ban nãy khi ở trong quán nước. Có vẻ như Thảo Nhi đã bắt chước bộ dáng làm nũng này của cô ta. Hoặc là, cô ta bắt chước Thảo Nhi? Không khó để Thảo Nguyên nhận ra được, cô gái này, có trạng thái tâm lý không được bình thường. Cô ta lại còn là em gái của anh chàng tài xế riêng kia. Thảo Nguyên mím môi, cau mày. Anh chàng tài xế riêng này quá kỳ lạ. Anh ta không chỉ có con riêng, lại có một đứa em gái bị tâm thần, quan trọng hơn cả là anh ta lại có thể đưa cả nhà của anh ta vào ở chung với bác của cô, một ông bác trước nay vốn không thích người lạ. Anh chàng này, chắc chắn là có điều gì bí ẩn! Thảo Nguyên âm thầm quyết định sẽ điều tra anh ta.

Trong lòng cất kỹ quyết định sẽ điều tra anh chàng tài xế riêng của nhà mình, Thảo Nguyên đau đầu nhìn cảnh rối loạn trước mặt. Cô gái vẫn không ngừng kêu khóc, tay vẫn không chịu buông ra. Bình Nguyên cũng bất lực, không biết phải làm sao. Em gái của anh từ trước đến nay đặc biệt cố chấp. Một khi cô bé đã nhận định điều gì, thì ai nói cũng không nghe, ai làm gì cũng không lay chuyển. Chỉ có một cách, đó là tạm thời thỏa hiệp rồi dần dần thuyết phục. Nhưng lần này, Bình Nguyên không biết phải tạm thời thỏa hiệp bằng cách nào. Lời yêu cầu của ông Trần Bằng ban nãy, lời anh vừa hứa ban nãy, tất cả vẫn còn đang ám ảnh trong tâm trí anh, khiến anh lòng dạ rối bời.

Thảo Nguyên nhìn nét mặt mệt mỏi và suy sụp của Bình Nguyên, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu. Cô muốn dùng vũ lực, vặn bàn tay của cô gái đang nắm giữ mình. Nhưng Bình Nguyên vừa nhìn thấy Thảo Nguyên cử động đã vội vã chồm tới, chụp lấy tay cô. Thảo Nguyên còn đang giật mình vì những ngón tay thô ráp của chàng trai phủ lên tay mình thì đã nghe anh thấp giọng nói:

- Xin cô! Đừng làm đau con bé! Cho tôi một chút thời...

“Bốp”

Bình Nguyên chưa nói xong đã cảm thấy chân phải đau điếng. Anh khụy xuống. Thảo Nguyên mím môi, thoáng ân hận vì mình đã tấn công quá nhanh trước khi nghe Bình Nguyên nói hết câu. Nhưng cô cũng không khống chế được mà! Bỗng nhiên bị một người đàn ông nắm tay như thế, cô chỉ đá có một cái đã là nể mặt lắm rồi. Hơn nữa, cô đá cũng không mạnh lắm. Nhưng tại sao... Thảo Nguyên giật mình nhìn Bình Nguyên khụy xuống. Sao anh lại có vẻ đau đớn như thế? Sao chân của anh lại... chảy máu?

Loading...